Khi Phương Bình còn đang ngẩn người, thì Lữ Phượng Nhu đã lướt qua hắn như một cơn gió, lần này, bà ta còn chẳng lên tiếng chào hỏi như những người trước.
Phương Bình hóa đá!
Phía sau, Đường Phong đến, ông chào hỏi một câu rồi nói: "Ngươi đắc tội lão Lữ rồi!"
Đường Phong trêu ghẹo: "Ngươi có biết bên ngoài nói gì không? Lão sư của Nhân Vương là Trường Sinh Kiếm - Lý Trường Sinh! Lữ Phượng Nhu... Ai là Lữ Phượng Nhu? Có vài người còn nói, lão sư của Nhân Vương là Võ Vương... Dù sao cũng không phải là bà ấy.
Lão Lữ lần trước ở Ngự Hải Sơn khiêu khích đối phương, tự xưng là lão sư của Nhân Vương... Ha ha, bị người ta trào phúng nửa ngày..."
Phương Bình dở khóc dở cười. Chuyện này sao có thể trách ta?
Lão sư của mình... Khụ khụ, không có chút cảm giác tồn tại nào.
Nhưng cũng đâu thể trách ta.
Chuyện của Lữ Phượng Nhu, hình như hắn từng nghe kể lại. Bà ấy khiêu khích người ta độc chiến với bà, tự xưng mình là lão sư của Phương Bình... Song, không biết vị cường giả cấp tám địa quật cố ý hay là không biết thật, thuận miệng nói một câu: "Lão sư của Phương Bình không phải là Trường Sinh Kiếm sao?" Câu này đã chọc điên Lữ Phượng Nhu, bà đã cho đối phương biết thế nào là phụ nữ phát điện.
Cuối cùng, người kia bị Lữ Phượng Nhu đánh chết tươi, đánh bằng quyền, không dùng vũ khí!
Phương Bình vô tội nói: "Chuyện này thì có liên quan gì tới ta...
"Ừ thì không có liên quan gì đến ngươi, bà ấy tự ti vì bản thân còn yếu đó mà! Mấy ngày trước còn nói, không đến tuyệt đỉnh thì coi như không quen biết ngươi. Vừa rồi chẳng phải đã coi như không quen biết ngươi đó sao?" Phương Bình cạn lời, sau đó buồn cười hỏi: "Vậy sao ngài còn quen biết ta?"
Đường Phong cười nhạo: "Ta cần gì phải xem như không quen biết ngươi? Nhưng mà, hai đứa học trò của ta... Ừ, hiện tại ta không quen biết tụi nó!"
Người ông nói tới là Triệu Lỗi và Dương Tiểu Mạn. Hiện hai người đang quen nhau, cả hai đều là võ giả cấp bảy.
Nhưng Phương Bình nhiều lần giúp đỡ cường giả Ma Võ tăng thực lực, sau khi hắn chứng đạo, hai người này cũng được lợi, lần này tiến bộ rất nhiều. Mấy ngày trước, thầy trò bọn họ so tài một phen, hai người liên thủ, không cẩn thận đánh lệch mũi Đường Phong. Bây giờ Đường Phong gặp ai cũng nói học trò mình khi sư diệt tổ, nhưng thực tế thì thầm vui trong lòng, chỉ kém nói cho người khác biết, học trò của ông nay đã là võ giả cao cấp hết rồi! Con gái của ông - Đường Văn, cũng đột phá cấp bảy, tuổi còn nhỏ, nếu không phải hai anh em nhà họ Trưởng đột phá sớm hơn, có lẽ Đường Phong đã chém gió thành bão nói con gái ông lợi hại hơn Phương Bình. Nhìn dáng vẻ thích thú của Đường Phong, Phương Bình lại bật cười, liếc mắt nhìn Đường Phong, cười nói:
"Đường lão sư cũng tiến bộ rất nhanh, kim thân tầng ba rồi..."
"Bình thường thôi!" Đường Phong cũng không quá bận, cười ha hả nói: "Còn nữa, để ta kể cho nghe, gần đây, Trần Vân Hi xem như bám lấy Cơ Dao không buông! Hai người đã liên tục đánh nhau hơn 20 trận ở Ngự Hải Sơn. Vừa rồi trở về nghỉ nơi điều chỉnh phong độ, hẹn buổi chiều tái chiến... Cho nên mới vội vã chạy đi"
"Hả?" Phương Bình hơi sửng sốt: "Cô ấy không phải đối thủ của Cơ Dao mà phải không? Cơ Dao đã cấp chín, Vân Hi mới cấp tám ba tầng kim thân, chênh lệch rất lớn"
"Thêm vào lão sư ngươi, hai người chiến Cơ Dao, cũng không kém nhau bao nhiêu Đường Phong cười nói: "Nữ võ giả vốn không nhiều, song phương đều có thắng bại, hiện tại chúng ta rất ít khi nhúng tay vào trận chiến của bọn họ.
Phía địa quật cũng đang luyện binh, Phương Bình, hiện tại đánh nhau tàn nhẫn hơn trước nhiều, ý ta là phe địa quật ấy"
Nói đến đây, Đường Phong nghiêm túc nói: "Địa quật hiện tại không thể so với trước đây. Trước đây sợ chết, hiện tại cũng không phải không sợ chết... Nhưng mà phải chịu áp lực từ cao tầng, thêm vào một số cường giả thiện chiến ở ngoại vực đã vào vùng cấm, bây giờ chiến đấu với nhau, cũng là liều chết đến cùng! Ta còn đang muốn nói về vấn đề này một chút, nếu cứ tiếp tục như thế, e là thế hệ trẻ của địa quật sẽ chứng đạo mất.
Một số hậu duệ Chân Vương nay không còn được Chân Vương che chở, bắt đầu chém giết hung mãnh hơn, cũng vô cùng liều mạng.
Hoa Vũ, hậu duệ của Hoa Vương, đã bước vào cấp chín. Đối với hắn, chúng ta hiện không biết nên làm thế nào,lúc chiến đấu có chút bó tay bó chân...
Phương Bình trầm giọng nói: "Trong đại chiến, làm gì có chỗ cho tình cảm! Nên giết thì giết, không cần cân nhắc quá nhiều!"
Đường Phong gật đầu, lại nói: "Còn có Lê Án, con trai của Lê Chử, cũng đã lên cấp chín, cũng bắt đầu tham gia chiến đấu ở biên giới. Trước đây, Hoa Tề Đạo, Tả soái của Thiên Thực vương đình đã đột phá cấp chín chặng chín trong thời gian ngắn ngủi, e là cũng có hi vọng chứng đạo"
"Hoa Tề Đạo.." Ánh mắt Phương Bình khẽ biến, nhanh chóng hỏi: "Hoa Tề Đạo sắp chứng đạo rồi?"
Đường Phong trầm giọng nói: "Không sai! Chuyện này đã thông báo với hiệu trưởng Ngô, hiệu trưởng nói sẽ cho người phục kích hắn! Có lẽ là mời Nhị lão tổ nhà họ Tô xuống núi, chém giết Hoa Tề Đạo chứng đạo!
Có lẽ Hoa Tề Đạo cũng sẽ không tránh chiến, nếu chiến thắng Tô lão tổ, có lẽ cũng có hi vọng chứng đạo thành công!"
Nhị lão tổ nhà họ Tô - Tô Vân Phi, vốn là cường giả, trước đây còn được xếp hạng cao hơn Ngô Khuê Sơn. Nay chỉ còn kém một bước cuối cùng, ông chỉ thiếu một trận đánh với cường giả cùng cấp.
Hiện tại, danh tiếng của Hoa Tề Đạo đang nổi, Ngô Khuê Sơn sắp xếp Tô Vân Phi đi mai phục giết hắn... Trong hai người, có lẽ sẽ sinh ra một vị tuyệt đỉnh, người còn lại... xác suất tử vong cực cao.
Phương Bình không còn tâm tư tán gẫu, trên mặt vẫn nở nụ cười, khẽ gật đầu. Ngay sau đó, hắn chào tạm biệt Đường Phong, nhanh chóng đi về phía phòng họp của Thiên Bộ.
Trong phòng họp lúc này chỉ có ba người: Ngô Khuê Sơn, lão Lý, Lý Đức Dũng.
Phương Bình vào cửa, không chờ bọn họ lên tiếng hắn đã trầm giọng nói: "Sắp xếp Tô Vân Phi mai phục giết Hoa Tề Đạo?"
Ngô Khuê Sơn liếc mắt nhìn hắn, một lát mới nói: "Phải! Nhị lão tổ Tô gia đánh giết Hoa Tề Đạo, xác suất chứng đạo cực cao!"
Phương Bình cau mày, trầm giọng nói: "Ngươi biết!"
"Ta biết!"
Ngô Khuê Sơn trầm giọng nói: "Nhưng như thế thì sao? Để Hoa Tề Đạo tiếp tục trưởng thành? Sao có thể! Hoa Tề Đạo ở sâu trong vùng cấm thì thôi, hiện tại hắn chạy ra tham dự chiến trường ở Ngự Hải Sơn. Hôm qua, Hoa Tề Đạo giao chiến với Phương Vũ đại tông sư ở Ngự Hải Sơn!
Phương Vũ không địch lại, bị Hoa Tề Đạo chặt đứt hai tay, đánh tan kim thân, nếu không nhờ đoàn trưởng Bắc Cung Vân cứu viện kịp thời, Phương đại tông sư đã bị chém chết ở Ngự Hải Sơn!
Phương Bình, đây chính là đại tông sư lâu năm của Nhân tộc, trấn thủ địa quật Tây Sơn mấy chục năm, trận chiến ở Vương Chiến Chi Địa, ông ấy kém chút đã đi theo Phạm lão!
Phạm lão chết trận ở Vương Chiến Chi Địa, không thể nhìn thấy huy hoàng của nhân loại ta, đây luôn là chuyện mà ta hối hận, khó có thể tiếp thu.
Hiện nay, các đại tông sư tọa trấn địa quật khó khăn lắm mới nhìn thấy hy vọng của nhân loại! Phương Bình... Tọa trấn địa quật mấy chục năm, mỗi người một mình đối mặt với hơn 10 vị cường giả cấp chín, trong số bọn họ, có ai không đáng kính trọng?
Kém chút nữa đã chết rồi!
Nếu Hoa Tề Đạo đã muốn chém giết Phương Vũ, vậy ta sẽ để Tô Vân Phi tiền bối mai phục giết hắn!"
Sắc mặt Lý Đức Dũng phức tạp, không nói lời nào.
Lão Lý hiếm khi không quả quyết, cũng không nói một lời.
Phương Bình trầm giọng nói: "Ngươi biết tình huống của hắn! Hắn giao đấu với Tô tiền bối, khả năng lớn nhất là bị Tô tiền bối tiêu diệt, Tô tiền bối chứng đạo, hắn chết!"
Phương Bình bật hơi nói: "Nếu không biết thì thôi, biết rồi.."
"Biết rồi thì sao?" Ngô Khuê Sơn bình tĩnh nói: "Bỏ mặc hắn trưởng thành, đây không phải là chuyện nhân loại nên làm! Địa quật cũng muốn để hắn đột phá trong chiến đấu, biết rõ đánh giết Phương Vũ, nhất định sẽ khiến nhân loại trả thù mà hắn vẫn làm, nghĩa là, đây là ý của địa quật!
Nhân loại chúng ta sắp xếp người mai phục giết hắn, địa quật hiển nhiên cũng đã lường trước.
Bọn họ muốn nuôi cổ, sống... Đó chính là tuyệt đỉnh kế tiếp!
Chết rồi thì thôi.
Lúc này Nhân tộc không đưa cường giả đi tham chiến... Phương Bình, ngươi muốn để người khác đi chịu chết sao?"
Ngô Khuê Sơn lạnh lùng nói: "Mai phục giết Hoa Tề Đạo, ít nhất cũng phải cử cường giả cấp chín chặng chín đi, ngươi muốn để ai đi chịu chết?"
Phương Bình cắn răng, một lát mới nói: "Đón hắn trở về!"
1782 chữ